Thứ Tư, 24 tháng 3, 2021

 đi chợ mua hai cái đầu cá hồi. chú bán cá hỏi sao con hiền quá vậy con? mình cười, mà có khẩu trang nên chắc chỉ có mắt cười qua kính cận dày, nói chớ dữ làm gì đâu chú, hiền cũng sống được mà. cũng nhờ ở nhà cha mẹ chồng con bảo bọc nên thường cũng không cần giơ nanh múa vuốt để sinh tồn. là mình may mắn.

hôm bữa bác sĩ b. trên điện thoại nói tôi đang trong ca trực ở phòng cấp cứu nhưng phải tham dự cuộc họp này đây vì có vài lời muốn nói. vài lời rất nặng. ba mẹ mình khi la cũng tránh nặng tìm nhẹ mà khuyên giải. bà b. không cần kiêng kị nên vài lời  của bà làm mình mất đi gần hết nhiệt huyết. thêm bà bác sĩ có rất nhiều nhiều lời khen bọc đường mấy tháng trước đã vứt hết lớp đường bọc bên ngoài mà cho mình nếm vị chua bên trong. buồn mất mấy ngày. n. bàn bên nói ôi tao buồn ngồi rơi nước mắt luôn. da mặt dày chưa đủ, phải thần kinh kim cương kia.

nghề là vậy. đôi lúc một lời khen làm sướng âm ỉ mấy ngày. một cú chê bai làm chạy rần rật chửa lửa mấy tuần. 

mùa budget!