Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2023

 nằm nướng buổi sáng hay mơ những giấc mơ kì lạ.

nghe văng vẳng qua cửa sổ phòng ngủ gì mà chiều hoàng hôn tắt nắng gì đó, nghĩ ngợi ai mở nhạc việt? lại nghe tiếng cọ rửa rau nhà, tiếng nói chuyện giống anh châu với chị lê. mình buồn ngủ díu mắt cũng nhủ mình ráng dậy ra ngoài cho phải lễ. leo xuống giường nghe tiếng chú với anh luân ngoài bếp. mẹ mới vô cửa hỏi gì đó. đi ra khỏi cửa phòng thấy cửa garage mở toang. thôi rồi, con mars. không kịp nữa rồi, nó phóng ra đường. chạy theo đường về nhà mẹ nó, miệng rên thống thiết mẹ ơi, ba ơi. mình chạy theo qua hẻm nhỏ, may nó mắt kẹt trong hàng rào, chui vô lùm cây lôi nó ra, bồng về nhà mà nó rên ư ử. vô bếp ngồi xuống cạnh anh quân hỏi anh tới đây khi nào? ảnh nháy mắt cười tươi nói em biết mà, anh qua thay cho lâm. ảnh dò xét hỏi chớ em không nhận text sao? mình nhớ lợ ngợ có cái text của số lạ nói tạm biệt làm xàm gì đó nên không để ý. à, là của anh lâm hả? giống như xưa giờ tên lâm là điều cố kỵ giữa mình và xóm giữa. chả ai nhắc trước mặt mình. anh quân được dịp ai oán nói lâm nó không hợp phong thổ bị dị ứng quá nên phải rời đi, anh tới thay. mình à à không biết nên biểu hiện ra sao cho hợp thời nên đứng dậy đi múc nước sôi trong bình đổ ra pha trà. chú nói đói bụng, mình hỏi chớ cô đâu chưa cho chú ăn, đem lột bánh bột lọc mới hấp để ra dĩa nói chú ăn đi. chú nói hôm nay giỗ nên cô đi chợ mua đồ rồi về nhà nấu nướng tí đem qua. mà qua nhà mẹ mới phải chớ sao tụ tập nhà con, con lại không có bàn thờ. lại quay qua anh luân nói hôm qua mẹ có nhắc em đám giỗ ông ngoại, ai ngờ mọi người về đông vậy. chị lê ngoài sân đi vô, không hiểu sao mắt mình mở không lên, quay qua ráng làm cho mình tỉnh táo nói sao hai mấy năm nhìn chị không già đi tí nào, vẫn gương mặt, dáng người nhanh nhẹn như hồi em gặp dưới đại ninh. hai anh chị ngồi bên nhau cười.

điện thoại rung ùn ùn. út gọi hỏi trời ơi giờ này còn ngủ hả sướng thế. lần nào nó gọi hỏi uống cà phê không cũng nói câu này. nó kéo mình ra khỏi giấc mơ họp mặt gia đình hàng xóm rổ rá cạp lại.