lâu hung rồi, jas mướn hamilton trên hbo rồi rang bắp rủ mình nằm coi. hôm đó nó khóc hức hức. mình chưa cảm nhận đủ nên chỉ dừng ở mức cảm động. cô nhỏ hỏi mình thích bài nào nhất, lúc đó ấn tượng với bài burn. nhưng mà mấy tháng sau đó, mình nghe khi chạy bộ mỗi ngày. có hôm phải dừng lại khóc hưng hức vì nghe tới lời bài it's quiet uptown, nghĩ tới những gì ba mẹ trải qua, ngực đau chịu không nỗi.
there are moments that the words don't reach. there is suffering too terrible to name. you hold your child as tight as you can. and push away the unimaginable. the moments when you're in so deep. it feels easier to just swim down.
giờ xem người thật hát nên khi màn vừa mở mình đã muốn khóc. là cảm giác 'overwhelm'. jas vẫn ngồi khóc hức hức.
mọi thứ- ăn tối, chổ đậu xe, vé vào rạp được sắp xếp chu đáo, sẵn sàng- mình chỉ việc đón nhận. cảm giác thiệt là dễ chịu. mình hỏi hết bao nhiêu mẹ trả, nó nói mẹ trả tiền ăn tối đi là mình huề. về đến nhà đã khuya lắc, ôm đống quần áo rón rén mở cửa phòng tắm, anh trở mình ngái ngủ hỏi về rồi hả, tưởng như nhà có con gái lớn lén đi chơi về khuya.
my heart is full moment lần thứ bao nhiêu rồi, q.?