Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021

anh nói để anh ra tiệm đón con về. định là chỉ quan sát chung quanh xem có người khả nghi không rồi lặng lẽ lái theo sau về nhà. ai ngờ là phản tác dụng. con về tức giận nói tại sao đi theo sau làm con tưởng kẻ nào lại bám đuôi. tại sao cứ bảo vệ con quá làm gì? mình ôm máy đi ngủ. thật ra là đi vô phòng nằm chèo queo. chồng nói thôi em ơi chắc cũng đừng lo cho con nhiều quá. em tập bỏ bớt đi. ừ, thì bỏ bớt. 

mà khó. mình không xét nét con đi đâu làm gì. chỉ là mỗi khi con ra đường, mình hay lo quắn ruột. 

cơm chiều mình tỏ ra là bà mẹ biết điều. đến khi thằng nì thay đồ đi đón bạn mình phải buột miệng con đi chơi vui vẻ, nhớ cẩn thận, hai anh em chăm sóc nhau. ba giờ sáng mình nằm nhìn điện thoại. chấm của pookie như con thoi, lái thả đứa này xuống bên đông, xong thả đứa kia xuống bên tây. tự nhủ khuya vầy nhưng có hai anh em cũng không nên lo nhiều, thôi ngủ đi. mà ngủ có được đâu.

mình đứng lựa ốc bưu nấu bún. có bác trai tới hỏi ốc này là ốc gì con. rồi không biết sao cứ gặp phải, bác trai hỏi con giỏi biết nấu món việt, lại hỏi con người miền nào nói chuyện dễ nghe, hình như có giọng huế. mình qua hàng đồ khô, lại gặp. bác trai hỏi con làm cô giáo hả? giọng êm nghe hay. dạ không con làm văn phòng. bác trai nói sao con không lấy cái xe đẩy xách giỏ chi lưng khòm hết trơn. mình nghĩ tới pookie, chỉ gật đầu, lặng lẽ rời đi. giữa thân thiện bắt chuyện và bám đuôi quấy rầy chỉ trong gang tấc.

mình luôn mong con bình an.