Thứ Hai, 8 tháng 11, 2021

buổi sáng mùa thu trời sương mù.

mình đóng cửa bếp, mở nhạc rồi bật bếp hâm nồi nước hầm gà, cắt tôm, đậu khuôn chuẩn bị nấu nồi soup đồ biển giỗ ông nội chồng. 

định bụng hâm thêm tí sữa đậu pha vô ly cà phê loan mua hôm qua uống chưa hết mà loay hoay quên mất. ngồi chờ soup chín, gỡ kiếng lên lai quần cho má. mắt giờ nhìn gần đã phải gỡ kiếng. 

được lợi một giờ mà xài hoài không hết. bắt thang lên cây bưởi hái trái trên ngọn, thêm ít hồng, ít chanh đem qua má. chị tư giờ không cho má làm gì, mỗi người một món đem qua mà má vẫn thích dậy sớm hấp xôi, kho miếng cá, nấu nồi canh. tối qua anh nói em không cần qua làm chi, ngủ dậy nấu soup rồi thủng thỉnh qua. mình nói quen rồi, hai mươi mấy năm quen rồi. qua cũng lớ xớ vài chuyện mà quen rồi. để mai mốt có muốn lớ xớ vầy cũng không có chổ để lớ xớ. cắt chả đơm xôi, quét nhà, lau bếp, rồi ra sân rửa nồi hấp, quét sân, nghe hai ông bà già ông ông tui tui, anh anh em em cảm nhận được hiện tại. về nhà thấy còn sớm, lại thay đồ chạy hơn hai dặm rồi về ngoài hiên. thằng nì đi tập thể dục về mở cửa vô nhà hỏi em sao không nói chuyện với mẹ, mẹ ngồi trước băng ghế ngoài sân đó. hai đứa tưởng mình giận chuyện tối qua pookie đi chơi về trễ. 

ông chú họ bên chồng ngồi trong bàn lên tiếng hỏi chớ lúc nấu soup lỡ để hủ muối té vô nồi hả chị sáu? mình lùng bùng nghe ba hay má nói cái này con dâu thứ năm chịu trách nhiệm. à à, là abcd hả. mình trợn mắt nhìn chồng. trước đó đã hỏi nếm giùm còn giơ ngón tay cái lên trời. người nói thêm bột, người khuyên thêm đường, mình thêm hai ly nước. cháu trai tới lắc đầu nói không sao thím, không cần phải làm gì hết. 

pookie đi làm về ghé qua thắp nhang. nói con chưa kịp "hửi" bà nội. là hun, là hun đó.